Theo lệ thường, cửa khẩu Poi Pet (nằm ở vùng biên giới Thái Lan – Campuchia) mở cửa vào đúng 7 giờ sáng. Lúc này, cả khu vực biên giới rùng rùng chuyển mình với từng đoàn người lao động kéo nhau di chuyển từ biên giới Campuchia sang Thái Lan. Cũng trong đoàn người đi vào đất Thái Lan cùng cư dân địa phương bắt đầu một ngày làm việc mới, có cả những người Việt Nam có giấy phép sang lao động ngắn ngày.
![]() |
Cửa khẩu Poi Pet trên đất Campuchia |
Những “nhà buôn” này bày bán phần lớn là các loại túi xách “nhái” các nhãn hiệu nổi tiếng. Đa phần họ đến từ các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Sang đây chủ yếu là vì sinh kế. Một phụ nữ tên Huyền, khoảng 40 tuổi, cho biết chị đến chợ biên giới này sinh sống và mở tiệm bán túi xách đã được 10 năm. Chị bảo, mỗi sáng đông khách, tiệm mở cửa tầm 6, 7 giờ. Hiện nay sức mua hơi chậm lại, nên tầm 9, 10 giờ mới bắt đầu việc mua bán. Chị quê ở Bình Minh (tỉnh Vĩnh Long) cùng chồng (quê Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp) sang đây thuê mặt bằng, mở cửa tiệm tại chợ Roeng Kleau. Chị Huyền cho rằng qua đất Thái Lan làm ăn nhưng không có quốc tịch Thái, “người Việt Nam vẫn là người Việt Nam,” nhưng người ta vẫn sẵn sàng cho phép mình mở tiệm, làm ăn buôn bán. Một thanh niên Việt Nam khác tên Bùi Văn Hùng, 36 tuổi, đã sang Thái Lan, sống tại cửa khẩu Poi Pet từ 10 năm qua, đang hành nghề chạy xe lôi nói rằng “chủ nhân các mặt bằng của mấy cửa tiệm tại đây chuyên cho thuê đất. Họ bao luôn cả tiền thuế đóng cho chính phủ”. Và thực tế là người Việt Nam sống ở đây không gặp khó khăn gì đối với chính quyền địa phương lẫn người bản xứ.
![]() |
Người Việt mưu sinh ở Poi Pet |
Ngoài ra còn có cả một hội đồng người Nước Ta khác, sống ngay tại khu vực biên giới này từ rất nhiều năm qua. Cũng hoàn toàn có thể gọi đây là một làng Nước Ta với khoảng chừng xấp xỉ 2000 người, tập trung chuyên sâu đông nhất ở phum Kba Sopin. Tuy nói là làng người Việt nhưng thật ra tổng thể nhà cửa đều phải thuê lại của người bản xứ. Họ cùng là hàng xóm của nhau : Buổi sáng gặp nhau tại chợ Roeng Kleau, buổi tối gặp nhau ở khu nhà thuê gần chợ. Thậm chí có người bảo rằng khi đến Roeng Kleau, cứ nhìn thấy cửa tiệm bán túi xách, ví da, bóp cá sấu …, thử vào hỏi thăm thì thế nào gia chủ cũng là một người Nước Ta ! Những ” nhà buôn ” này bày bán hầu hết là những loại túi xách ” nhái ” những thương hiệu nổi tiếng. Đa phần họ đến từ những tỉnh miền Tây Nam Bộ. Sang đây hầu hết là vì sinh kế. Một phụ nữ tên Huyền, khoảng chừng 40 tuổi, cho biết chị đến chợ biên giới này sinh sống và mở tiệm bán túi xách đã được 10 năm. Chị bảo, mỗi sáng đông khách, tiệm Open tầm 6, 7 giờ. Hiện nay nhu cầu mua sắm hơi chậm lại, nên tầm 9, 10 giờ mới khởi đầu việc mua và bán. Chị quê ở Bình Minh ( tỉnh Vĩnh Long ) cùng chồng ( quê Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp ) sang đây thuê mặt phẳng, Open tiệm tại chợ Roeng Kleau. Chị Huyền cho rằng qua đất xứ sở của những nụ cười thân thiện làm ăn nhưng không có quốc tịch Thái, ” người Nước Ta vẫn là người Nước Ta, ” nhưng người ta vẫn chuẩn bị sẵn sàng được cho phép mình mở tiệm, làm ăn kinh doanh. Một người trẻ tuổi Nước Ta khác tên Bùi Văn Hùng, 36 tuổi, đã sang xứ sở của những nụ cười thân thiện, sống tại cửa khẩu Poi Pet từ 10 năm qua, đang hành nghề chạy xe lôi nói rằng ” gia chủ những mặt phẳng của mấy cửa tiệm tại đây chuyên cho thuê đất. Họ bao luôn cả tiền thuế đóng cho chính phủ nước nhà ”. Và trong thực tiễn là người Nước Ta sống ở đây không gặp khó khăn vất vả gì so với chính quyền sở tại địa phương lẫn người bản xứ .
Bạn đang đọc: Làng người Việt ở cửa khẩu Poipet
Ở Poi Pet phía Campuchia còn có ông Cao Xuân Thích, Phó chủ tịch Hội Việt kiều tỉnh Bantey Meanchey, đồng thời là Chủ tịch Hội Việt kiều tại Poi Pet. Ông Thích nguyên là quân tình nguyện Việt Nam, sau chiến tranh ông quyết định ở lại, lập gia đình với một phụ nữ Campuchia và chọn Poi Pet làm quê hương thứ hai. Ông Thích tuy làm phó Chủ tịch Hội Việt kiều tỉnh, kiêm chủ tịch Hội Việt kiều Poi Pet, nhưng ông đơn thuần làm vì trách nhiệm với cộng đồng xa xứ chứ không có một đồng kinh phí nào cả.
… Mặc dầu đã sống lâu năm ở Xứ sở nụ cười Thái Lan, có ” đồng ra đồng vô ” hàng ngày, đời sống thoải mái và dễ chịu hơn so với thời hạn làm ruộng tại quê nhà, tuy nhiên người dân ở đây đa số mang tâm trạng chung là ” nhớ nhà, nhớ quê nhà ”. Anh Lê Văn Nu, cùng mẹ và hai người em ( một trai, một gái ) đã sống nhiều năm chợ biên giới Roeng Klaue san sẻ : Ở đây, nếu siêng năng làm ăn, đời sống cũng rất dễ chịu và thoải mái. Tuy không phong phú nhưng cũng tích góp được. Thế nhưng nỗi nhớ quê nhà luôn đau đáu trong lòng .
Mẹ anh Nu là bà Phạm Thị Thu, cũng tâm sự giống như vậy. Bà cho biết, chồng bà vẫn còn ở bên Nước Ta và rằng ” quê nhà xứ sở thì làm thế nào mà không nhớ ”. Rồi bà kể : ” Mới qua Vương Quốc của nụ cười được chừng 5 năm thôi. Mới đầu thì tôi đẩy xe bán bún. Sau thấy thức đêm thức hôm cực khổ quá nên nghỉ, rồi phụ bán hàng với con trai ”. Quê bà Thu ở Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp. Khi còn ở Nước Ta, mái ấm gia đình ” làm ruộng, không dư dả gì ”. Nay, đời sống đã khá hơn nhiều nhờ vào shop kinh doanh túi xách ở chợ Roeng Kleau. Mỗi năm bà Thu mới có dịp về Nước Ta một đôi lần để thăm mái ấm gia đình, bà con chòm xóm. / .
Source: https://songbac.top
Category: Blog Casino